Bản văn Cô đôi Cam Đường : 2 lời văn thỉnh Đôi Cô Cam Đường hay nhất
Bản văn Cô đôi Cam Đường trong bài viết này được dùng để hát thờ và hát khi hầu đồng.
Nội dung của 2 bản văn này đề nói lên sự tích và sự uy linh của Đôi Cô Cam Đường
Mục Lục Bài Viết
Tìm hiểu thần tích Cô đôi Cam Đường
Xưa kia, vùng Lào Cai là nơi buôn bán trao đổi hàng hóa tấp nập giữa miền xuôi và miền ngược, ngày đó có 2 người con gái còn rất trẻ, tuổi độ đôi mươi, quê từ làng Đình Bảng- Bắc Ninh lên buôn bán vải.
Hai cô gái thường ở lại khu làng Chiềng On để buôn bán trao đổi vải lấy các sản phẩm khác đem về xuôi, tình cảm của dân làng với 2 cô gái rất gắn bó và thân thiết.
Bẵng đi một thời gian không thấy 2 cô gái đến nữa, rồi một ngày người làng Chiềng bỗng phát hiện thấy xác 2 cô trôi dạt về làng (nơi đền Đôi Cô ngày nay).
Làng Chiềng lập miếu thờ hai cô. Từ đó dân làng làm ăn phát đạt, mùa màng bội thu… tiếng lành đồn xa, không những người dân địa phương mà cả du khách khắp mọi miền cũng về đây thắp hương tưởng nhớ 2 cô gái trẻ tốt bụng luôn phù hộ cho người dân có cuộc sống ấm no, yên bình.
Người già trong làng còn kể rằng, chính hai cô gái trẻ đó là người thường xuyên vận chuyển hàng hóa vải vóc lên vùng Lào Cai tiếp tế quân lính chống giặc ngoại xâm. Hai cô bị giặc phát hiện giết chết ném xác xuống suối, rồi trôi dạt về làng Chiềng On.
Tìm hiểu thêm về Cô Đôi Cam Đường
2 bản văn Cô đôi Cam Đường đầy đủ và hay nhất
Dưới đây là 2 lời văn (theo lối hát xá ) thường được xử dụng để hát thờ vào ngày tiệc và các cung văn hát khi hầu giá Cô đô Cam Đường:
Bản văn Cô đôi Cam Đường thông dụng
Bản văn của soạn giả Phúc Yên được dùng khi hầu giá Cô
Lòng thành thắp một tuần hương
Dâng văn sự tích Cam Đường tiên cô
Quê nhà ở đất xưa Đình Bảng
Dòng nối dòng buôn bán vải tơ
Cô quản gì nắng sớm chiều mưa
Cong cong đòn gánh sớm trưa cho đời
Nào tơ lụa vải sồi lĩnh tía
Đủ mặt hàng chẳng thiếu thức chi
Chiều chiều quảy gánh ra đi
Lung linh gót ngọc quảy đi cho đời
Cô tới đâu hoa cười chim hót
Các bản làng nhẹ gót thênh thênh
Suối khe đồi núi gập ghềnh
Vải tơ đem đến ấm tình ngược xuôi
Dân đâu đấy nhớ người tiên nữ
Dáng thanh thanh mắt tựa sao sa
Thơm thơm tóc phượng dà dà
Hây hây má phấn da ngà lưng ong
Núm đồng tiền dáng trông ngọc thuyết
Nở nụ cười vẻ nguyệt in hoa
Khăn vuông đen thẫm đậm đà
Lưng đeo xà tích tai hoa bấm vàng
Áo đổi vai dịu dàng vạt thắt
Mối lưng bao nhiệm nhặt đường cong
Tư trời sánh với trăng trong
Công dung ngôn hạnh đức cùng thanh tao
Sở mãn hạn thiên tào bỗng gọi
Trở về trời để lại nhớ thương
Người tiên gửi đất Cam Đường
Dấu tiên để lại bốn phương phụng thờ
Thuở sinh thời vải tơ đem đến
Lúc về trời vẫn hiện đêm khuya
Canh ba quảy gánh đi về
Tay tiên hái quả trẩy huê cho đời
Sang canh tư dạo chơi các bản
Gọi chim rừng gợi sáng canh năm
Anh linh nức tiếng bốn phương
Có cô tiên nữ Cam Đường thiêng thay
Dân đâu đó đêm ngày nguỡng mộ
Đội ơn cô tế độ sinh nhân
Ban tài tiếp lộc xa gần
Kêu sao được vậy nhân dân ơn nhờ
Đôi đãy nải thủa xưa ghi lại
Cô Cam Đường tiếng mãi mai sau
Hôm nay dâng tiến văn chầu
Cung đàn tiếng hat đôi câu tâm thành
Cô về lai giáng điện đình
Xin cô bốn chữ khang ninh thọ trường
Bản văn Cô đôi Cam Đường cổ truyền
Bản văn nay ít được các cung văn sử dụng
Gương tần tảo đời đời ghi nhớ
Chữ kiệm cần ví tựa vàng son
Trăm năm bia đá đã mòn
Cam Đường cổ tích miếu đền ngàn thu
Đường quan lộ chợ Dầu – Đình Bảng
Có cô đôi buôn bán tha phương
Đòn cong túi đẫy dịu dàng
Ngược xuôi thuận mỏ Cam Đường chợ buôn
Hai túi đẫy lượt là vải nhiễu
Lụa tơ vàng sồi đũi hoa trơn
Hai vai gánh nặng càn khôn
Chàm xanh lĩnh tía, nâu non vải sồng
Đường xa lắc mà lòng khôn ngại
Giúp người đời tấm vải ấm thân
Niềm tin đồn đại xa gần
Cam Đường biên giới thổ dân nức lòng
Bỗng một buổi trời đông tuyết lạnh
Vai nặng nề quảy gánh gót xa
Chiều hôm trời đã xế tà
Núi non khuất khúc vào ra vắng người
Cô dừng bước bên đường gỗ gánh
Biết đâu người đã định mưu gian
Cường hung một lũ bạo tàn
Thẳng tay cướp của rồi xông hại người
Âu cũng bởi số trời đã định
Nợ tràn hoàn nhẹ gánh gian lao
Tinh linh trở lại thiên tào
Cam bề hạnh tử quyết liều hai thân
Ngàn hoa cỏ tần ngần rũ lá
Cảm thương người một dạ kiên trinh
Nỗi oan khuất thấu thiên đình
Mối sông mộ cổ rành rành bên non
Phép linh ứng hiện hình đưa khách
Cứu cho người thoát ách cường hung
Độ người trên bộ dưới thuyền
Thuận buồm xuôi ngược thong dong đi về
Xem thêm: Bản văn cô Chín hay nhất
.